Thứ Năm, 6 tháng 5, 2010

Thư của Tanhia gửi Ônhêghin


(Trích từ "Ép-ghê-nhi Ô-nhê-ghin" - Puskin)

"Em viết gửi cho ông đây - quả thế
Em biết nói gì hơn lúc này?
Và em biết, với em ông có thể
Rất coi thường và khinh ghét từ nay.
Nhưng em muốn cuộc đời em đau khổ
Ông sẽ thương một chút ít trong lòng
Và không bỏ rơi em... Vâng, về nó
Em lúc đầu không định nói cùng ông.
Hãy tin em: cái điều này đáng sợ
Ông sẽ không đoán hiểu được bao giờ,
Nếu em tin, và ông cho em cớ
Để tin rằng - dù huyền hoặc, vu vơ-
Rằng ông đến thăm làng em như trước,
Dù một tuần một lần thôi cũng được,
Để được nghe ông nói, và thẹn thùng
Một vài lời gì đấy nói cùng ông,
Rồi sau đấy chỉ về ông em nghĩ
Và thầm mong chóng gặp lại đêm ngày.
Nhưng nghe nói: ông khó gần, khắc kỷ,
Ông thấy buồn trong đơn điệu nơi đây,
Còn chúng tôi... chẳng có gì nổi bật,
Dù đón ông với lòng thân ái nhất.

Sao ông đến thăm nhà em như thế?
Vì nếu không, em sẽ chẳng bao giờ
Được gặp ông ở nơi này vắng vẻ,
Và chịu nhiều đau khổ, bị thờ ơ.
Các xúc động của tâm hồn bồng bột
Sẽ trôi qua (ai đoán hết mọi điều),
Em sẽ chọn một người thân, bạn tốt,
Một người chồng mà em sẽ thương yêu,
Em cũng sẽ là mẹ hiền đức hạnh.

Yêu người khác?... Ồ không, không thể!
Không cho ai em trao trái tim mình!
Hoặc số phận đã từ lâu định thế,
Hoặc ý trời: em chỉ thuộc về anh!
Cuộc đời em được sinh ra cũng chỉ
Cốt gặp anh, và em biết thánh thần
Đã gửi anh, cho em yêu, em quý
Anh là người bảo trợ, ân nhân
Của suốt cả đời em. Trong giấc ngủ
Em thấy anh thường đến - đẹp, vô hình,
Đôi mắt anh đầy dịu dàng, quyến rũ,
Từ lâu rồi em nghe rõ lời anh...
Không, không phải em mơ, mà sự thật-
Anh vừa tới là em, trong nháy mắt
Nhận ra anh, em xấu hổ, rụng rời,
Nhưng mừng thầm: chàng đã tới nhà chơi!
Không đúng ư, em vẫn nghe anh nói
Trong lặng im, những câu nói thân tình,
Khi em giúp những người nghèo, kẻ đói,
Khi thẫn thờ trước ảnh chúa cầu kinh
Để vợi bớt tâm hồn em đau khổ?
Không đúng ư, vào những giây phút đó
Em thấy anh, ôi cái bóng diệu kỳ,
Trong bức màn hư ảo tối, nhiều khi
Đến lặng lẽ cùng em, kề bên gối?
Không đúng ư, cho em anh đã nói
Lời tình yêu và hy vọng nhiều lần?
Anh là ai? Là bảo trợ, thiên thần,
Hay chẳng qua chỉ là người cám dỗ?
Hãy nói đi cho em hết nghi ngờ
Hay có thể những điều mê say đó
Với tâm hồn còn non trẻ, ngây thơ
Là giả dối, là hoàn toàn khác hẳn?
Thì cũng đành chịu thôi, nhưng số phận,
Em trao anh số phận của đời mình,
Từ hôm nay em nhờ anh che chở
Em đau buồn, hy vọng, khóc van anh...
Em hoàn toàn cô đơn, anh biết đấy
Không một ai thông cảm giữa chốn này,
Tâm hồn em héo khô và cứ vậy
Em chết dần trong lặng lẽ không hay.
Em chờ anh: anh hãy làm sống lại
Trái tim em chỉ bằng một cái nhìn,
Hãy chấm dứt giấc mơ này kinh hãi
Bằng những lời trách cứ hoặc cầu xin...

Em dừng bút! Cái lo và cái ngượng
Không cho em đọc lại bức thư này,
Nhưng em nghĩ anh là người cao thượng
Nên vững lòng đặt số phận vào đây."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét