Thơ Bằng Việt

"Quá khứ buồn làm chi..."

Thành phố vẫn như xưa, kẻ xa lạ lại trở thành xa lạ
Em lại đi đếm bước giữa đường đông
Chút gió động lòng kia rồi sẽ thành êm ả
Rồi sẽ quên đi tất cả chuyện tương phùng

Rồi sẽ quên đi một vòm cửa sổ
Một lối dạo nhiều cây, một chiếc ghế tâm tình,
Rồi sẽ quên đi nỗi bùi ngùi tuổi nhỏ
Qua sắc chói chiều xanh là sắc chói bình minh

Quá khứ để làm chi? Bây giờ không hiểu nữa
Chỉ biết cái cần qua thì đã phải qua rồi!
Quá khứ buồn làm chi cho tấm lòng trăn trở
Gợi lại mảnh đời con ngơ ngẩn nửa buồn, vui?
Em đừng ghen với quá khứ…



Em đừng ghen với những thoáng say mê
Trong giấc mơ hoa niên, chỉ bay mà chẳng đứng.
Cơn gió nhỏ giữa chiều thu lơ lửng
Búp lá bên đường cũng thức dậy tình yêu.
Và mùa hè đầy ắp tiếng ve kêu
Hoa sen thắm đưa hương mười tám tuổi
Và những cái nhìn rất vội
Suốt cả mùa trăng, mùa trăng, mùa trăng…

 
Em đừng ghen với quá khứ trong anh
Những khuôn mặt đi qua, nụ cười và nước mắt.
Tuổi trẻ rì rầm những đêm không tắt
Thuở tình yêu như cánh gió không bờ…


Nhưng chỉ tới hôm nay, lắng hơn hết bao giờ
Nỗi vui đã chín đằm, mới thành đời sống thật,
Em ghen chi những điều đã mất
Như ánh sáng cầu vồng, bong bóng những cơn mưa…


Em từng khêu bấc dầu, những năm tháng gay go
Không phải để đọc thơ, mà để ngồi vá áo,
Em từng xách ba lô vẹo người trong mưa bão
Cho kịp chuyến xe tàu, đi công tác nửa đêm.
Khi chia tay, em chỉ biết lặng nhìn
Chân trời đỏ, ánh đèn pha dữ dội,
Đôi mắt thẳm sâu không còn có tuổi
Vừa gan góc lạ lùng, vừa yếu đuối ngây thơ
Thiêng liêng sao những phút ấy bây giờ!


Quá khứ đâu làm bận bịu hai ta?
Mà chỉ có hôm nay - những ngày đang sống thực,
Khi ta đúng là ta, sau nhiều phen đánh vật,
Cuộc đời càng khó khăn, càng phải biết thương đời!


Quá khứ đã thành xa xỉ lâu rồi
Tất cả tâm hồn anh có dừng đâu ở đó?
Chỉ tụ lại trong em mọi vui-buồn-sướng-khổ…
Em đừng ghen với quá khứ trong anh!

--------------------

"Em ghen chi những điều đã mất/ Như ánh sáng cầu vồng, bong bóng những cơn mưa..."
Những điều đã qua có thật là đã mất? Ánh sáng cầu vồng và bong bóng cơn mưa ngày cũ dù đã tan biến đi không lưu lại chút gì, nhưng ai dám chắc, một phút giây nào đó, trong tâm tưởng anh lại không vụt sáng lên một sắc cầu vồng?
Em khó chịu vì bắt quả tang mình đang ghen tị với cô gái ấy


Bài thơ đề từ (2)

Sáng trong lành, năm tháng nhớ thương sao
Em hãy đi qua nắng mới ngọt ngào
Có chút gì êm như dĩ vãng
Có tiếng gì reo… Cao… Rất cao

Có xa đâu là nhịp thở bạn bè
Tay em níu niềm vui thoang thoảng tới
Thôi xí xoá những tâm tình diệu vợi
Ngày lại bắt đầu với nhịp sống như xưa

Lại bắt đầu hy vọng quá xanh trong
Bắt đầu nguồn vui, bắt đầu cảm xúc
Bắt đầu lại tự con đường thúc giục
Tự trang giấy tinh tươm ủ giấc mộng nguyên lành




THƠ TÌNH VIẾT MUỘN

1
Tôi đã qua rồi tuổi dễ khổ đau
Tuổi dễ ưu tư, tuổi hay giận dữ
Tuổi hình dung tương lai trong lòng tay
Giữ thật kín như vật gì dễ vỡ!

Tôi đã qua rồi tuổi dễ kiêu căng
Tưởng cuộc sống dễ dàng làm đổi khác!
Tưởng những gì mới nghĩ ra trong óc
Ắt ngày mai, nhân loại đã làm theo!...

2
Em đến bên tôi, ngồi nghiêng không nói
Trên má em, vệt sáng của mùa đông,
Em cười thật khiêm nhường, nhỏ nhoi, trung thực,
Nào có gì đâu mà đau nhói tận lòng!...

Em là chân lý của đời thường mạnh mẽ,
Nét môi chẳng còn cong vì trải đắng cay rồi,
Em là vẻ đẹp của đời thường vĩnh cửu
Là những gì quên mất ở trong tôi!...

1986